NGƯỜI LÁI ĐÒ THẦM LẶNG
Thế là tháng 11 đã về, trong sự sôi động, náo nức của các phong trào thi đua dạy tốt – học tốt, hội học, hội giảng, chuyên đề…chúng ta còn được vinh dự đón nhận một ngày lễ trọng đại đó là ngày “Nhà giáo Việt Nam 20/11”. Đây là dịp để chúng ta có thể bày tỏ lòng tôn kính, biết ơn đến những người thầy giáo, cô giáo đáng quý, “người nghệ sỹ tâm hồn” và là những “người chiến sỹ trên mặt trận văn hóa”. Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng: “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Và cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng đã nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo. Các thầy cô giáo không những dạy chữ mà còn dạy người, họ cứ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng sâu thầm lặng toả hương dâng hiến trí tuệ, sức lực cho đời.”
Dân tộc Việt Nam ta vốn có truyền thống "Tôn sư, trọng đạo" bởi người thầy đã góp phần hun đúc nên tâm hồn Việt Nam qua các thời kỳ, là cầu nối giữa quá khứ với hiện tại và tương lai dân tộc. Trong xã hội xưa, vị trí người thầy đã được đặt rất cao. Thời phong kiến, trong bậc thang giá trị xét theo cấu trúc "Quân - Sư - Phụ" nhà giáo được xếp dưới vua nhưng trên cha mẹ. Ca dao cũng có câu: "Muốn sang thì bắc cầu Kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy". Trong chế độ mới, người thầy được tôn vinh là: "Kỹ sư tâm hồn", nghề dạy học là: "Nghề cao quy nhất trong những nghề cao quý, vì nó sáng tạo ra những con người sáng tạo".
Làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người ...Nhưng nào đâu chỉ có vậy. Thầy cô còn tuyệt vời hơn thế khi không chỉ làm tròn vai của một giáo viên trên bục giảng mà còn trở thành những người thầy của chúng ta trên đường đời. Dạy cho chúng ta cách để nâng niu một đóa hoa, trân trọng một nhành lá, yêu tiếng chim hót mỗi sớm mai, chỉ cho chúng ta giá trị một lời chào, vẻ đẹp của nụ cười, sự ấm áp của đôi bàn tay...
Từ đó, chúng ta biết đợi mùa bằng lăng nở, để từ ban công của lớp học nhìn lên vòm cây xanh hoa tím mà nghe lòng rạo rực, để mỗi sớm mai đến lớp thấy yêu hơn nụ cười rạng rỡ của bạn bè, thầy cô. Dù chúng ta buồn hay vui, thầy cô đều có mặt. Khi thất bại hay muốn bỏ cuộc, luôn có bàn tay của thầy cô nồng ấm, nâng đỡ chúng ta đứng dậy, dạy cho chúng ta biết cách tự chữa lành vết thương... Tất cả đã thấm sâu vào mỗi chúng ta từng ngày, từng giờ. Ôi! Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Thầy cô ơi!
Hôm nay, mỗi chúng ta có biết bao cảm xúc dâng trào, biết bao mơ ước về một ngày mai tươi sáng. Những người thầy giáo, cô giáo như những con đò cần mẫn chở khách sang sông mong đến ngày cập bến.
“Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở bao dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò…?”
Những con đò ấy cứ âm thầm lặng lẽ suốt ngày đêm bỏ lại sau lưng bao nỗi nhọc nhằn, cập bến được bình an. Thầy cô là ngọn đuốc khai sáng con đường tri thức và thầy cô nắm chặt bàn tay bé nhỏ của những đứa con yêu của mình dịu dàng, ân cần dìu dắt chúng ta tới tận cuối con đường.
Nhân kỷ niệm 36 năm ngày Nhà giáo Việt Nam, xin trân trọng gửi tới các thầy, các cô, các thế hệ nhà giáo, những lời chúc tốt đẹp nhất, những bó hoa tươi thắm nhất! Hướng về các thầy, các cô với tấm lòng thành kính, những học trò hôm qua và những học trò hôm nay đã, đang và sẽ khắc ghi trong lòng đạo lý: Uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo. Dẫu đi khắp bốn phương trời, cũng không quên nổi lời thầy khắc ghi!
“ Mặt trời mọc rồi lặn. Mặt trăng tròn rồi khuyết. Nhưng ánh sáng người thầy còn mãi trong tim mỗi chúng ta”
( Quách Mạt Nhược)